Tôi đã đọc
sách hàng giờ đồng hồ.
Nhờ việc ngồi suốt trong thư viện, cơ bản thì tôi đã hiểu về
lịch sử của thế giới này, cũng như những kiến thức liên quan đến nghề nghiệp và
cuộc sống của con người nơi đây. Tôi có thể nói rằng việc đến thư viện này còn thiết
thực hơn việc hỏi nhiều người. Tôi thực sự đã được cứu nhờ nó, bởi vì có rất nhiều
thông tin liên quan đến mê cung.
Tôi ngừng đọc và bắt đầu nghe
nhiều câu chuyện hơn từ những người phụ trách trong thư viện.
Trong khi đọc
sách, tôi đã hỏi vài điều với người phụ trách ở đây. Tôi đã thành công trong việc
thu thập thông tin mà không bị nghi ngờ.
Sau đó, tôi rời thư viện và đi đến nơi
người phụ trách đó nhắc đến, nơi được gọi là Cửa Hàng Trao Đổi.
Sau khi lấy cái túi da ra khỏi 『Sở Hữu』 một cách cẩn thận để
không để ai chú ý đến, tôi tiến vào cửa hàng.
Theo thông tin tôi biết được từ thư viện, tôi không thể tìm ra thứ giống
như 『Thông Báo』 và 『Sở Hữu』. Khả năng tôi là người
duy nhất sở hữu sức mạnh này khá cao, vì thế tôi có ý ẩn đi kĩ năng của mình.
Bên trong Cửa Hàng Trao Đổi, nó giống như cửa hàng bán đồ cổ ở thế giới cũ
vậy. Những vật dụng cũ kĩ nằm ở mọi nơi trong cửa hàng.
Sau đó, tôi cất tiếng gọi một người đàn ông có dáng vẻ đầy đặn mà tôi nghĩ
là chủ tiệm.
「Xin lỗi, ông có thể đổi vài thứ này thành tiền được không?」
Tôi cẩn trọng trong từng lời nói.
Tôi cần phải thương thảo một cách tỉnh
táo để không bị lừa. Quy đổi thành tiền mặt là mục đích Tôi không có ý định mạo hiểm.
「Được chứ. Cậu
đưa nó cho ta xem nào?」
「Vâng.」
Ông ấy vui vẻ đồng ý.
【Sở Hữu】
Thịt khô, túi nước, thuốc cầm máu, kim tê, đồ giũa, Trường Kiếm Của Apulia,
túi da, giày da, vải, dao sắt, cung gỗ, tên, bật lửa, Smartphone, đá cuội,
nhánh cây, đá ma thuật cấp 10, đá ma thuật cấp 9.
Tôi lấy tất cả ra khỏi cái túi mà tôi treo
nơi thắt lưng và đặt tất cả đá ma thuật cấp 10 lên quầy.
“A, là đá ma thuật. Ta sẽ trả 1 đồng mỗi
viên.”
“Tôi hiểu, tiếp tục đi.”
Điều này không đồng nghĩa với việc tôi không thương lượng, tôi sẽ trả lời
ông ta ngay sau khi nghe ông định giá xong
“Đây là 12 đồng. Cậu có giấy chứng nhận chứ?”
“…Không, tôi không có…”
“Vậy kí dấu vân tay cậu vào đây.”
Theo lời chủ tiệm, tôi lăn tay làm dấu.
Tôi đã khá ngạc nhiên khi nghe nói đến giấy
chứng nhận, nhưng có vẻ nó không cần thiết cho lắm. Khi tôi kí dấu vân tay trên
giấy, tôi đã nghĩ “Đã bao lâu rồi kể từ khi thế giới cũ của mình sử dụng dấu
vân tay?”
“Có phải cậu là người nước ngoài
không? Cậu không có giấy chứng nhận sở hữu những thứ này.”
Tôi cho rằng việc mình tỏ ra lúng túng đã khiến chủ tiệm nghi ngờ. Vì vậy
tôi cố làm mặt tỉnh, và trả lời một cách thoải mái nhất có thể.
“Phải, tôi đến từ một quốc gia xa xôi. Tôi đến đây vì nghe được những tin đồn
về mê cung.”
“Ra là vậy, hình như đây là lần đầu tiên cậu đến đây, đúng chứ? Cậu đến từ
quốc gia nào thế?”
A… Có vẻ ổn rồi.
Và thế là tôi chém ra quê nhà của mình là một quốc gia ở rất xa,
nhỏ nữa để khỏi bị chú ý. Nó nên là đất nước tên Faniam theo những gì phù hợp
mà tôi đọc được từ thư viện.
“Nó thực sự rất xa nơi này đấy. Ông biết Fania chứ?”
“Fania hả? Tôi không biết nhiều lắm nhưng tôi biết nó ở đâu. Ra là
cậu đến từ một nơi xa vậy sao? Fania, quốc gia đó như thế nào vậy?”
Có phải vì ông
ấy quá vô tư nên mới tò mò nhiều về tôi như vậy? Trước khi điều này làm tình
hình tệ hơn, tôi cần phải quay về việc chính.
“A, không có
gì đặc biệt đâu. Nhân tiện, có nơi ở ngon lành nào quanh đây không?”
“Hmm, một quán
trọ thì sao? Có một cái đấy, nhưng nó khá đắt. Dù vậy, chẳng có gì rẻ ở
Whoseyard này cả.”
Có vẻ như
Whoseyards là một quốc gia đắt đỏ.
Đó là do một
người bảo vệ mê cung nói.
“Không nhầm đâu, cậu chọn đúng nơi để đến rồi
đấy. Whoseyards là một quốc gia xinh đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó làm cho
nhiều người không biết nhiều về các quốc gia khác chọn nơi này làm điểm dừng
chân. Cảnh quan và hòa bình nơi này đều được duy trì ổn định, nhưng giá của mọi
thứ ở đây đều ở mức trên trời. Kể từ khi giới quý tộc gọi nơi này là Quốc Gia Các Hiệp Sĩ.”
“Tôi hiểu…”
Tôi đến
Whoseyards là do trùng hợp ngẫu nhiên. Tuy nhiên, có những điều tích cực lẫn
tiêu cực.
Ông ấy nói rằng
quốc gia này dành cho người giàu và được tạo ra bởi người giàu.
“Thành thực mà nói, cậu kiếm được một chút tiền thế này thì thật khó
để tìm ra nơi ở và ăn uống đàng hoàng. Vì vậy, cậu sẽ không thể quản lý túi tiền
của mình nếu cậu không đạt được level cao hơn hay là trở thành một Du Hành Giả
xuất sắc trong mê cung.”
「Nếu so với quốc gia khác thì thế nào?
「Không
khác mấy. Nếu so với quốc gia khác thì có lẽ khoảng chừng 100 lần thôi.」
“100 lần?”
“Đây là quốc
gia mà người toàn xài đồng vàng thôi. Ta rất tiếc khi phải thông báo, nhưng nếu
cậu không có tiền thì cậu không thể tìm được chỗ trọ hôm nay đâu. Cậu có thể sẽ
phải ngủ ngoài đường mà không có Magic Stone Line (DG: cái này dạng giống như
tập hợp những hòn đá ma thuật xung quanh và nó sẽ hỗ trợ người chơi tăng tốc độ
hấp thu để lên level). Ngày mai, ta khuyên
cậu nên đến Wald. Đất nước đó có nền hòa bình và trật tự đang bị đe dọa, nhưng
đó là nơi lý tưởng để khám phá mê cung với chỉ chút ít tiền trong tay.”
Tôi không bận tâm là có phải ngủ ngoài đường hay không.
Nhưng mọi việc đang xảy ra khiến tôi rất áp lực vì đã sử
dụng đầu óc mình quá nhiều. Liệu nó thúc đẩy cái kĩ năng 『????』 thỏa mãn điều kiện. Tôi cảm thấy đó không phải là ý kiến hay khi các
kỹ năng đó tăng lên. Ngoài ra còn có một lí do nữa
là tôi không thể hiểu được thứ 「Magic Stone Line」 là gì. Theo chủ tiệm thì, tôi không có lựa chọn nào khác là phải ngủ ngoài
trời mà không được hỗ trợ của những Magic Stone Line.
Tuy nhiên theo những cuốn sách mà tôi đọc được từ
thư viện thì nó là những viên đá quý truyền sức mạnh ma thuật.
Nói cách khác,
ngày hôm nay, tôi không thể kiếm thêm tiền được nữa.
Tốt thôi,
nhưng tôi rất biết ơn ông chủ tiệm, người đối xử tốt bụng với một kẻ chân ướt
chân ráo mới đến như tôi.
“Được rồi, ông vui lòng đánh giá những thứ này một lần nữa được không? Tôi chỉ
muốn hiểu rõ hơn về giá trị của chúng.”
“Uhmm, cậu vẫn còn ư? Để ta xem tất cả nào.”
“Được.”
Tôi ra khỏi cửa hàng, xách thanh Apulia và những thứ khác ra theo. Tôi nói dối rằng
những thứ này là từ người quen của tôi, nhưng có vẻ tôi vẫn bị nghi ngờ. Dẫu vậy,
ông ấy không hỏi gì thêm. Có lẽ đó là một khả năng hay vật phẩm nào đó gần giống
với 『Sở Hữu』 ở thế giới này.
Tôi để lại ít nhất những thứ có thể, và còn lại tôi đổi ra tiền hết.
Kết quả là—
【Sở Hữu】
Xu bạc, xu đồng, dao sắt, thịt khô, túi nước, thuốc cầm máu, dầu, bật lửa,
Smartphone, nhánh cây, đá cuội.
--Tôi thu được gần 10 xu bạc và 100 xu đồng.
Thứ vũ khí có tên và hòn đá ma thuật mà tôi thu được từ con Cự Lang, chỉ với
thứ đó là đã có giá bằng 9 xu bạc.
“Cám ơn ông rất nhiều. Ông đã cứu tôi đấy.”
“Không có gì, vì cậu có vài thứ khá tốt. Đôi bên đều có lợi thôi. Vậy, nhớ
chăm sóc bản thân mình đấy, lính mới.”
Sau đó, tôi rời khỏi Cửa Hàng Trao Đổi.
『Sở Hữu』 của tôi giảm đi. Với
nó, tôi có thể sống tạm ở Whoseyards.
Tôi di chuyển đến nơi rẻ nhất theo lời của chủ
tiệm.
Và, tôi thuê 1 phòng, bao gồm cả ăn tối. Tôi đến phòng ăn đầu tiên.
Với tất cả sự chân thành, tôi muốn nói với đầu bếp nơi đây rằng ông nấu dở
đến nỗi không nuốt nổi.
Nếu so sánh vởi thế giới cũ, bữa tối nơi này không có cơm, chỉ có khoai tây
và một mẩu bánh mì, hay đại loại thế.
Sau khi hoàn thành bữa ăn, tôi quay lại phòng.
Căn phòng trông đơn điệu, tôi chẳng thế nói rằng nó sạch sẽ gì cho cam.
Nhưng có vẻ nó lại là một phòng loại tốt ở thế giới này.
Tôi đã học được nó trong thực tế.
Lấy một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trí.
“…..Phew…. Mệt quá…”
Tôi ngả người lên chiếc giường cứng ngắc.
Đây là lần đầu tiên tôi nghỉ ngơi trong hôm nay.
Tôi cố thư giãn đầu óc.
Suy nghĩ của tôi dần chú ý vào những chuyện bình thường một cách tình cờ.
Nếu tôi nghĩ về ngày hôm nay, có rất nhiều điều kì lạ đã xảy ra. Hàng vạn
câu hỏi hiện lên như nấm mọc sau mưa.
Và,
--Tôi không thể trả lời tất cả chúng.
--Chuyện gì đã xảy ra với tôi.
Sau đó tôi bắt đầu nghĩ kĩ hơn về câu trả lời.
Chìm sâu vào trong tâm trí, câu trả lời hiện lên một cách trống rỗng.
--A, tôi đang làm gì thế này?
Sau khi mở mắt ra, tôi bị tấn công bởi những con quái vật, có cả ma thuật nữa
chứ, những thứ đó làm thế giới này trông cứ như là game RPG vậy. Tôi đã bị lừa.
Bị thương và chảy máu, tôi gần như đã chết. Tôi trấn lột mọi thứ từ một xác chết
như kẻ cướp. Tôi không cố ý làm thế. Tôi không biết điều đó nghĩa là gì. Chỉ
là…. Nơi quái quỷ nào thế này? Thế giới của tôi đâu? Gia đình của tôi đâu? Kể cả
khi tôi không có cha mẹ, tôi vẫn còn đứa em gái. Sự tồn tại của tôi ở thế giới
cũ có còn không? Nếu không, đứa em gái của tôi đang phải ở một mình sao? Tôi
không thể để chuyện này xảy ra được. Tôi nhất định phải quay trở lại. Để đánh
thức em ấy dậy vào mỗi sáng và làm bữa sáng cho con bé. Tôi phải rời khỏi thế
giới này. Trò chơi 『Thông Báo』 và 『Ma Thuật』 như trạng thái nêu
rõ. Hệ thống đó phản ánh suy nghĩ trong tôi. Liệu có phải có kẻ đã điều khiển bộ
não của tôi? Tôi sợ, điều đó thực sự quá đáng sợ. Chuyện này không thể tin được
và thậm chí không được phép tin vào nó. Đừng có đùa với tôi. Chuyện gì đang xảy
ra với tôi vậy chứ? Đừng đùa tôi, đừng đùa với tôi. Chết tiệt!!! A… Dạ dày của
tôi… Arrggghhh!! Arrrghhh!!!
【Kĩ Năng 『????』 đã kích hoạt】
Đánh đổi xúc cảm của mình để ổn định trạng
thái tinh thần đang rối loạn +1.00 Hỗn Loạn
『Thông Báo』 hiển thị.
Ngọn lửa trong tâm trí tôi dường như đang được dập tắt.
Tôi lại làm điều đó một lần nữa.
Tôi đã làm nó. Tôi không thể làm gì để ngăn nó.
Tôi nhoài người về phía trước và cố gắng bình tĩnh.
Tôi sẽ làm hết sức.
Tôi lặp lại nó thêm nhiều lần nữa và quyết định làm điều gì đó mình có thể.
Và sau đó, điều quan trọng bây giờ là để cơ thể nghỉ ngơi.
Sẽ chẳng có lợi gì nếu tôi chết.
Tôi kiệt sức khi cố hồi phục.
Tôi nằm trong tư thế chuẩn bị ngủ.
Ý thức của tôi chìm dần vào đáy tâm trí.
Có vẻ như tôi sẽ không có một giấc mơ nào cả.
Sau đó, bao bọc tôi là bóng tối đầy lo âu.
Đó là một thế giới tối đen.
Vài giờ trôi qua kể từ thời điểm đó, nhưng với tôi thì chỉ như vài phút.
Sau đó, tôi chìm vào giấc ngủ.
Post a Comment