ー【Triệu hồi】Chào mừng trở về, Kanami Aikawa ー
Một lá thư màu trắng xuất hiện trong bóng tối, tựa như mặt hồ trong đêm.
Trước khi tôi có thể đọc xong thì nó đã biến mất. Sau đấy thì tôi cảm thấy đầu choáng váng.
Trong ý thức mơ hồ, tôi cố gắng đánh thức các giác quan của mình.
Một cơn đau thấm nhuần vào trong nhận thức. Tôi cảm thấy không thoải mái chút nào, như có một thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng.
「Kuhhー!?」
Tôi cảm thấy không thể chịu đứng nó được nữa, vì thế mở mắt ra.
Tôi không thể nhìn thấy được rõ ràng. Mọi thứ đều là những vệt mờ. Nhưng sau một lúc, tôi có thể nhìn thấy một bức tường đen. Và khi thị giác của tôi ổn định lại, tôi nhận ra nó không phải thế, nó chỉ là một cái trần nhà.
Tôi đứng lên và nhìn xung quanh.
Nằm dựa vào hành lang. Ở đây là một màn đen, chỉ có chút ánh sáng mập mờ phát ra từ các phiến đá. Nhờ thế mà tôi có thể quan sát xung quanh.
Có một cái tế đàn nhỏ ở góc hành lang. Tôi xem xét nó một cách cẩn thận và nhận ra rằng cái tế đàn này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trên tế đàn có hai cây nến đã phủ đầy rong rêu. Thậm chí có cả da của một loài động vật bị một mũi tên cắm xuyên qua.
「Cái quái gì thế này…?」
Mọi thứ xung quanh làm tôi rất ngạc nhiên đến nỗi không thể thốt nên lời.
「Tôi không hiểu gì cả」 「Tôi có một dự cảm xấu cho chuyện này…」
Tim của tôi đang đập rất nhanh và hoảng loạn, tôi nhảy lùi về.
Những lời mình vừa nói là sao, những lời mà tôi vừa phát ra, nó là loại ngôn ngữ gì? Tôi không rõ tình huống mình hiện giờ ra sao cả.
Không hề có một chiếc giường ấm áp, những tia sáng ấm áp của ánh nắng mặt trời, tiếng ồn ào của chiếc đồng hồ báo thức và ánh đèn điện. Chỉ có những phiến đá lạnh lẽo, dơ bẩn le lói lên những tia sáng yếu ớt. Và thứ mùi này rất tệ, nó làm mũi tôi rất khó chịu.
Thứ này rất tệ và không bình thường chút nào.
「Ukhhhー!」
Đến khi cơn buồn nôn dần qua đi, tôi sẽ nghỉ ngơi một chút. Và sau đó sẽ xem mình quyết định làm gì tiếp theo. Tuy nhiên một tiếng gầm gần đây làm tôi bừng tỉnh.
「ROOOOOAAAARRRRghhhー!!」
Tiếng gầm đó khiến tôi không thể nào nhận ra tại sao mọi chuyện lại thế này.
Đủ thứ tiếng gầm với những tiếng hô giết.
「Tiếng hét? Đợi… đợi… đợi chút!」
Mọi chuyện là sao. Tôi không hề biết thứ ngôn ngữ mà mình đang nói!
Tôi ngơ ngác quay nhìn xung quanh, và bắt đầu chạy xa khỏi tiếng gầm.
Tôi chạy xuyên qua một hành lang mờ ảo. Thứ ánh sáng lờ mờ đó khiến tôi phát lạnh. Tôi đã thay đổi hướng nhiều lần, nhưng khung cảnh dường như chẳng có gì thay đổi. Nó làm tôi mất kiên nhẫn, đích đến của nó rốt cuộc là ở đâu?
Khi đang chạy, tôi nghe có thứ gì đó rất tệ hại. Dường như tôi đã đạp vào một thứ gì đó cứng cứng, vì thế đã nhìn xuống.
Một con côn trùng, các cơ nó xiết chặt lại, nó đã bị nghiền nát.
「U, UOOOOO!!」
Khi thấy khung cảnh khủng khiếp này tôi đã bật hét lên.
Tôi yêu thích các loài côn trùng. Nhưng ở thành phố tôi sống, không có loài côn trùng nào to như thế.
Con côn trùng sắp chết kêu gào lên “Kikiki”. Tìm kiếm sự giúp đỡ trong tuyệt vọng.
Tôi bị bất ngờ và giật cả mình. Sau đó tôi lia đôi mắt của mình sang góc bên.
Từ cái góc đó, một con côn trùng với kích thước của con người chườn mặt ra và nhìn chằm chằm vào tôi.
Kích thước này đã vượt ra ngoài ý nghĩa bình thường. Nó di chuyển các khớp chi của mình. Chẳng khác gì các loài côn trùng, tiếng các chi nó di chuyển tạo ra một âm thanh rất khó chịu nghe như “Gichigichi”. Có một con bọ hươu gần đó. Hai loài côn trùng. Chúng khiến đầu tóc tôi tỉnh táo ngay.
「ーUkhh!!?」
Tôi không thể phát ra tiếng ồn. Nghĩ đến việc có thể bị tấn công bởi những con quái vật.
Tôi quay lưng bỏ chạy nhanh nhất mà mình có thể.
Tôi tiếp tục chạy. Chạy mãi mà không hề quay đầu hay suy nghĩ bất cứ gì cả. Theo sự dẫn dắt bản năng của mình để tránh xa những con quái vật đó.
Tôi vẫn tiếp tục chạy cho đến khi không thể thở nổi nữa và buộc mình phải chậm lại. Và ngay khi tôi hít thở, tôi nghe thấy một tiếng gầm.
「ーROOOOAAARRRR!!」
Tiếng gầm giận dữ của loài dã thú.
Lần này tôi đã đến gần nó hơn. Thật là ngốc mà, tôi đã quay trở về điểm bắt đầu!
Cảm giác giống như dòng máu trong người tuôn ra, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình cứng lại.
Nhưng càng gần với tiếng gầm giận dữ đó, tôi có thể nghe thấy tiếng âm thanh khác.
Tiếng của con người, họ đang nói về gì đó.
「………..!」
Tôi không thể nghe được nội dung.
Tôi bắt đầu đi về phía tiếng nói. Như thể bị hút bởi một thứ ánh sáng vô hình.
Trong cái tình huống điên rồ này, tôi cần phải tìm một ai đó.
Càng đến gần tôi có thể nghe thấy tiếng của con người rõ ràng hơn. Đồng thời tiếng của dã thú cũng lớn hơn.
「Giữ khoảng cách! Giữ khoảng cách! Cho tôi chút thời gian!」
Một người đàn ông ra lệnh cho các đồng đội của mình.
Khung cảnh giống như từ một câu chuyện cổ tích. Trước hết, quần áo của họ đều lỗi thời.
Áo giáp bằng da và cung gỗ, thứ mà chúng ta chỉ có thể thấy ở viện bảo tàng.
Một người đàn ông quơ thanh kiếm bằng sắt thô kệch. Một người khác đang phát ra lửa từ cây trượng gỗ không hề có chút gì liên quan cơ khí.
Những người “không bình thường” này đang chiến đấu với một Cự Lang cao khoảng chừng 3m ở giữa hành lang.
Tôi chẳng có sự can đảm nào để nhảy vào cuộc chiến. Vì thế chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
「Giữ lấy nó!!! Một chút nữa thôi là tôi có thể xử lí nó!」
Người đàn ông – mà tôi nghĩ anh ấy là đầu lĩnh – đang ra lệnh cho chiến binh cầm trường kiếm.
Tôi dõi theo họ. Chiến binh cầm trường kiếm đang cố gắng hạ con Cự Lang. Con Cự Lang bị thương phản xạ với một tốc độ tuyệt vời, hất tung người chiến binh bay đi như một quả bóng nước vào sâu trong hành lang .
Con Cự Lang di chuyển ánh mắt sang cô gái kế bên. Họ nhận ra điều đó và thay đổi đội hình để bảo vệ cô.
「Tập hợp lại! Rút lui đến khoảng trống」
Vì vậy, có một sự di chuyển lớn để tránh khỏi con Cự Lang.
Và như thế, trận chiến đang dần dần tiến về phía tôi. Đây là một cơ hội tốt nhưng đồng thời cũng ẩn giấu nguy hiểm.
Tôi đang cảm thấy bối rối và sợ hãi.
Có lẽ lúc bình thường tôi sẽ trốn đi, nhưng lúc này thì lại không.
Ngay khi tôi đang dõi theo họ và rồi bất ngờ, ánh mắt của tôi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang cầm kiếm, đầu lĩnh.
「Whaa!? Ngươi, ngươi là ai!?」
Anh ấy hét vào mặt tôi. Tôi có thể thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt anh ấy. Tôi đi về phía họ và yêu cầu giúp đỡ.
「Tôi bị lạc, xin hãy giúp tôi!」
Di chuyển chầm chậm về phía anh ấy.
Những ngôn từ của tôi lắp bắp, nhưng tôi hi vọng là hành động của mình đủ hiểu.
「Giúp ngươi? Ngươi là tên ngốc sao?」
ーTôi đã tin là anh ấy sẽ giúp mìnhー, nhưng đáp lại là phản ứng của anh ấy như lưỡi kiếm lạnh băng.
「Ể?」
Anh ấy không cho tôi một câu trả lời nào cả. Nhưng phản ứng của anh ấy đã trả lời cho tôi biết lời yêu cầu như thể quá mức.
Lúc bình thường, có thể tôi sẽ nhận ra.
Từ tình huống, trang bị, vũ khí, dã thú, và những nguy hiểm mà họ phải chiến đấu có thể khiến tôi nhận ra rằng họ không có thời gian cho việc này hoặc họ không hề tử tế chút nào.
Nhưng trong tình huống này, tôi không có tâm trí đâu mà nghĩ cái quái gì đang diễn ra vậy.
「Đây là Mê Cung, và hơn thế nữa, đây là 『Ngoại Khu』」 「 Tự tìm giải pháp đi nhóc!!! 」
Những lời ấy đâm xuyên qua tôi lạnh như lưỡi kiếm. Và sau đó một lưỡi kiếm lạnh như bằng đâm xuyên qua tôi, theo đúng nghĩa đen của nó.
Đùi của tôi.
「U, Uaaaaa!!!」
Tôi ngã nhào ra sau và bật hét.
「Có người solo ở đây! Tất cả mọi người rút lui!」
Anh ấy ra lệnh cho một người nào đó gần mình.
Tôi không thể hiểu được những từ đó. Không, tôi chẳng muốn hiểu nó.
Cô gái với quyền trượng nhìn tôi trong khi những người khác đi qua cô ấy. Họ không nói gì cả.
Chiến binh bị hất văng đi trước đó cũng đang nhìn tôi và những người khác cũng từ từ lướt qua tôi.
Và đúng như dự đoán, con Cự Lang ーkhi nãy vẫn còn đang đuổi theo họ - giờ đang xem tôi như một con mồi.
「ーU, Ua, AAAAAAAAA!」
Tôi nhảy tránh né con Cự Lang, vì sợ hãi, tôi lùi về phía sau. Tuy nhiên, do trước đó bị một vết cắt xuyên qua đùi khiến cơn đau bùng phát làm tôi ngã xuống.
Con Cự Lang đang tới gần tôi hơn.
Từ đôi mắt dữ tợn và chiếc răng nanh sắc nhọn, tôi có thể tưởng tượng ra được cái chết thống khổ của mình.
Suy nghĩ của tôi đang dâng trào. Sự căm ghét của tôi đối với họ sục sôi. Sau tất cả, tôi chỉ mới trải nghiệm cuộc sống, và thế là kết thúc sao? Và rồiー
【Kỹ năng 『???』được kích hoạt】
Ổn định tâm trí của mình từ việc cảm nhận thất bại +1.00
ー『Thông Báo』không xác định đang hiện lên trên tầm nhìn của tôi.
Tôi không có thời gian để hiểu『Thông Báo』là gì. Nhưng trái tim và bộ não tôi dập tắt nhanh chóng.
Lòng căm thù tràn đầy khiến tôi dần bình tĩnh lại. Bây giờ tôi có thể tập trung và suy nghĩ rõ ràng mình cần chuẩn bị những gì tốt nhất cho bây giờ.
Tôi đứng dậy với đôi chân khỏe khắnー không phải như một kẻ bị thương.
Ngay khi con Cự Lang tấn công, tôi nhảy sang bên cạnh của nó.
Do không đủ nhanh để tránh né đòn tấn công của con Cự Lang, nên cánh tay tôi bị cào rách bởi móng vuốt của nó.
Tôi có thể cảm giác đau đớn như thể bị đóng đinh, nhưng lúc này tôi không có thời gian để suy nghĩ về nó.
Và lúc này tôi nghe thấy tiếng phát ra từ khu vực an toàn. Có người sống.
「Được rồi! Chặn con đường lại từ đây! Bắn nó!」
Cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi.
Kẻ thù không chỉ là con Cự Lang kia. Và cả những con người kia nữa.
Và bây giờ, với tâm trí rõ ràng, tôi biết câu trả lời cho lúc này.
ーCác bạn! Hãy xem tôi như một con mồi và chạy đi.
Tôi cảm thấy có một cái gì đó đang đến, và khi tôi quay lại nhìn, một tia chớp lửa bay tới.
Con Cự Lang cũng nhận ra. Tuy nhiên đã quá trễ. Con Cự Lang cố cắn tôi cho bằng được không tránh khỏi nó.
Và tôi cũng không có bất kỳ kỹ năng nào để thoát khỏi .
Tia chớp lửa mở ra, bao bọc xung quanh tôi và bùng nổ khắp mọi nơi.
Tôi bảo vệ đầu mình bằng cả hai tay. Và nằm sát mặt đất hết mức có thể.
Một vụ nổ bùng phía sau lưng thổi bay tôi đi.
Ngọn lửa đốt cơ thể tôi. Khiến cho da thịt tôi như thể bốc cháy.
Tôi động viên bản thân mình, cảm nhận vết cắt trên đùi như một lời nhắc nhở. Cố gắng bình tĩnh, kiềm chế sự thù hận và giận dữ.
Sau khi dập tắt các đóm lửa, tôi từ từ mở mắt ra và nhìn xung quanh mình.
Ngọn lửa đốt cháy cả khu vực giống như ma thuật biến mất ngay lập tức.
Và sau đó từ hướng mà những người đó bỏ đi, có một bức tường lửa.
「Ah, Ah, tôi thấy rồiー」
Họ ở phía sau nó? Nhưng tôi không thể phát ra tiếng. Những từ ngữ của tôi run lên bởi cơn đau cháy bỏng từ cổ họng. Nhưng đôi mắt của tôi vẫn hoạt động bình thường.
Trong hành lang, lối thoát đã bị đốt cháy. Chỉ còn sót lại tôi và con Cự Lang.
Cả hai chúng tôi đứng dậy.
Tuy nhiên, tôi quá yếu.
Vì con Cự Lang nhảy vồ về phía tôi. Và tôi bị ngọn lửa đốt cháy bị thương quá nặng.
Mặc dù hơi thở của nó yếu đi, đôi mắt của nó vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Nó vẫn còn tinh thần chiến đấu. Nó khiến tôi nghĩ rằng「Đồ sói chết tiệt. Dù giờ tao bị thương nặng… 」
Cả hai chúng tôi đều đã sẵn sàng.
Sự di chuyển của nó tốt hơn.
Có một thanh kiếm rơi phía sau tôi. Có lẽ nó là của người lính khi nãy. Nếu tôi có một đòn tấn công bất ngờ, có lẽ cơ hội sống sót của tôi sẽ cao hơn.
Tôi quay lưng lại với con Cự Lang và chạy nhanh hết mức có thể.
Tôi thấy nó nhảy chồm về phía tôi.
Cơn đau từ đùi trái tôi phát tác. Tiếng chuông báo nguy hiểm trong đầu tôi vang lên ầm ĩ.
Tôi vẫn chạy, vẫn chạy dù bước chạy của tôi dần dần nặng trịch. Tôi không thể biết được khi nào con Cự Lang sẽ tới gần mình.
Tôi nhặt thanh kiếm lên nhanh hết mức có thể, xoay người lại và chém xuống.
Thanh kiếm quá nặng. Tôi không thể xoay xở được với nó bằng cả hai tay. Với tất cả sức mạnh còn sót lại của mình, tôi đặt cược tất cả vào đòn tấn công này.
Một âm thanh nặng nề, thanh kiếm chôn sâu dưới cổ của con Cự Lang.
「Mình, mình làm được rồiーah, ugh!」
Tôi rất hài lòng với nỗ lực tấn công thành công của mình. Con Cự Lang bị thanh kiếm chém vào cổ và nó cúi xuống sát tôi.
Tôi có thể tránh khỏi móng vuốt và răng nanh của nó. Nhưng lại không thể nào tránh được thân thể đồ sộ tới 3m.
Nó nặng không thể tả và tôi phải dùng hết cả thân mình mới xoay sở được. Có chút dịch dạ dày chảy ra từ miệng nó.
Dù cổ của nó đã bị chặt đứt, nó vẫn cố gắng giết và ăn thịt tôi. Nó mở miệng và cố ngoạm lấy đầu tôi. Tôi lấy lại tinh thần. Xoay người và cho nó một vết cắt sâu hơn.
「Đồ chết tiệtー!!」
Tôi định ném cái thân thể 3m này khỏi mình. Nhưng khi nhìn đôi bàn tay của mình, tôi nhận ra rằng mình chả còn chút sức nào cả.
Tuy nhiên có một khoảng trống giữa tôi và nó, nhờ đó tôi có thể thoát ra nhanh chóng.
Tôi không còn thanh kiếm nữa. Nó đã bị găm trên cổ con Cự Lang. Tôi nhìn con Cự Lang từ xa. Tôi nhận ra có vẻ như nó vẫn muốn đuổi theo tôi. Nhưng cơ thể nó đã không thể di chuyển được nữa.
Con Cự Lang đầy vết thương. Có rất nhiều vết cháy. Và nó đang chảy máu rất nhiều.
Tuy nhiên tôi không thể bất cẩn được.
Tôi tiếp tục quan sát con Cự Lang từ phía xa.
Con mắt phải của nó đã bị đốt cháy và phá hủy. Một mũi tên xuyên qua chân sau nó. Thanh kiếm cắm đến tận khí quản. Khiến cho tiếng thở của nó như tiếng sáo.
「Ngươi…」
Tôi nói một cách vô thức.
Con Cự Lang kéo lê cơ thể bị thương nghiêm trọng về phía tôi.
Tôi tiếp tục di chuyển bên trong điểm mù của nó, nơi con mắt phải nó bị đốt và chắc rằng nó sẽ không nhìn thấy tôi.
Sau một lúc, con Cự Lang ngã xuống.
Vết máu chảy ra từ nó đọng thành ao, và hơi thở của nó đang dần chậm lại. Cùng lúc đó cơ thể nó phát ra thứ ánh sáng màu xanh ngọc.
Một tiếng leng keng, mũi tên và thanh kiếm từ con Cự Lang rơi xuống đất.
「Ể…?」
Tôi đã nhìn thấy.
Nó biến mất.
Không hề tồn tại. Biến mất như một ảo ảnh.
Lúc cơ thể con Cự Lang biến mất, một viên đá màu xanh ngọc rơi ra.
Và,『Thông Báo』phản chiếu vào võng mạc của tôi.
【Tiêu đề 『Khởi đầu của Shinsui』là chiếm hữu】
Điểm Strength +0.10――
Post a Comment