Vol
1 Life 1: Tôi không còn là người
[THỨC DẬY! THỨC DẬY MAU! ANH
MÀ KHÔNG THỨC DẬY THÌ EM SẼ HÔ... HÔN ANH ĐÓ...]
“…….Ummm.”
Đó là tiếng báo thức với giọng của
một tsundere, nhưng tiếc là nó không thể đánh thức chủ nhân của nó, người mà
vẫn còn đang ngủ. Thay vào đó chủ nhân của nó đã rớt xuống sàn nhà vì gặp phải
một cơn ác mộng.
Tôi chính là người đó.
……Đúng là cách tệ hại nhất để thức
dậy.
Tôi đã mơ thấy cái giấc mơ tồi tệ ấy
một lần nữa.
Gần đây, tôi luôn mơ cùng một giấc
mơ. Cái giấc mơ mà tôi đã bị giết bởi Yuuma-chan.
Nhưng tôi vẫn đứng đây sờ sờ cơ mà,
nên chắc hẳn đó chỉ là một giấc mơ thôi.
“Issei! Dậy mau!”
Giọng của mẹ tôi từ tầng dưới như
thường lệ.
“Con biết rồi! Con sẽ dậy ngay!”
Sau khi tôi đáp lại, tôi bật dậy từ
sàn nhà.
Haa….
Có vẻ như ngày hôm nay tôi lại có
một khởi đầu tồi tệ nữa.
Tôi cảm thấy thật chán nản…
Tôi thở dài trong khi mặc đồng phục
của mình.
“Con đi học đây.”
Tôi từ từ rời khỏi nhà trong khi vẫn
còn đang ngái ngủ.
Trong suốt quãng đường tới trường,
tôi đã không tài nào mở mắt ra nổi dưới ánh nắng. Aaa, thật là khó chịu.
Dạo gần đây, mặt trời làm cho tôi có
cảm giác rất tồi tệ.
Những tia nắng dường như đâm xuyên
qua da thịt của tôi và tôi không thể chịu đựng được nó.
Dù sao thì ánh nắng mặt trời thật sự
làm tôi cảm thấy cực kì khó chịu, nhờ nó mà tôi đã không tài nào thức dậy nổi
vào buổi sáng.
Vì tôi không thể dậy nổi nên mẹ tôi
đã lên đánh thức tôi một cách rất bạo lực.
Thay vào đó, tôi trở nên linh hoạt
hơn vào ban đêm. Có một thứ gì đó đang tuôn trào ra bên trong cơ thể và làm cho
tinh thần của tôi sảng khoái hơn.
Tôi hoàn toàn trở thành một con cú
đêm.
Kì lạ thật. Có gì đó không đúng ở
đây. Tôi cũng thường hay thức khuya, nhưng đó sẽ là một phép màu nếu tôi vẫn có
thể tỉnh táo cho đến 1 giờ sáng.
Nhưng bây giờ, tôi có thể dễ dàng
thức đến 3 – 4 giờ sáng. Gần đây, tôi chỉ đi ngủ khi mặt trời vừa mọc và nó đã
trở thành nếp sống hằng ngày của tôi.
Tôi hoàn toàn không nghiện game
online hay mấy cái chương trình tivi nào vào ban đêm cả.
……Cái quái gì đang xảy ra với cơ thể
của tôi vậy?
Có phải não của tôi đang cố gắng
thức để tôi không thể mơ về việc bạn gái đã giết mình?
Thôi, chắc là tôi tự cảm thấy thế
thôi chứ làm quái nào mà nó lại như vậy được. Tự cái cơ thể này sẽ cảm thấy khi
nào cần đi ngủ.
Những cái cảm giác tôi có vào ban đêm……
dường như hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Tôi không biết làm thế nào để có thể
giải thích nó, nhưng cơ thể của tôi trở nên mạnh mẽ hơn và có một cái gì đó rất
bí ẩn đang trỗi dậy bên trong chính cơ thể mình.
Tôi quyết định sẽ ra ngoài vào ban
đêm để kiểm tra nó. Tôi đi bộ với tốc độ ngày một nhanh hơn và tim tôi đập liên
hồi với một cảm giác sung sướng đến kì lạ khi tôi tiến vào những chỗ tối.
Tôi lướt qua màn đêm và thật ngạc
nhiên, tôi đang chạy với một tốc độ phi thường.
Nếu tôi gia nhập một đội điền kinh,
tôi sẽ dễ dàng trở thành ngườigiỏi nhất. Dường như tôi không cảm thấy mất sức
tí nào. Tôi thậm chí có thể chạy marathon với vận tốc nhanh nhất mà không cảm
thấy mệt mỏi như thể là tôi đang đi bộ vậy.
Tôi trở nên tự tin thái quá và khi
tôi chạy vào buổi sáng thì mới nhận ra rằng mình hoàn toàn không có một chút
sức lực nào như là những điều xảy ra vào ban đêm chỉ là một sự lừa dối. Không,
đó vẫn là tốc độ trung bình của một thằng học sinh trung học nhưng ở đây có một
sự khác biệt rất lớn giữa cái “tôi vào ban đêm” và “tôi vào ban ngày”
Tôi trở nên kì lạ vào ban đêm.
Nó nghe như là một câu dùng để chỉ
về một con quái vật vậy, nhưng những cảm giác mà tôi có vào ban đêm đang dần
biến tôi thành một con người hoàn toàn khác.
Ughh…..Ánh nắng mặt trời vẫn chói
quá……..
Không giống như ban đêm, tôi trở nên
cực kì “yếu đuối” vào ban ngày.
Cho dù có nghĩ về nó bao nhiêu lần
đi nữa thì chắc chắn có cái gì đó không ổn với cơ thể của tôi.
Giờ tôi chỉ có thể nghĩ rằng tôi đã
thay đổi kể từ cái ngày tôi hẹn hò với Yuuma-chan.
Học viện Kuoh.
Đó là ngôi trường tôi theo học.
Hiện tại nó là trường cho cả nam và
nữ, nhưng do vài năm trước nó vẫn còn là trường nữ sinh, nên nữ sinh đông hơn
nam sinh.
Trong những năm gần đây, số lượng
nam sinh đã tăng lên. Dù vậy số nữ vẫn nhiều hơn.
Tôi là một học sinh trung học năm
hai và trong lớp của tôi thì tỉ lệ nữ với nam là 7:3, còn đối với học sinh năm
3 thì nó sẽ là 8:2.
Thậm chí quyền hành của nữ sinh còn
cao hơn nam sinh và phần lớn thành viên Hội học sinh là nữ, ngay cả Hội trưởng
hội học sinh cũng là con gái.
Đây là một trường học mà những thằng
con trai không thể nắm quyền, nhưng tôi vẫn vào học ở nó.
Đó là một câu chuyện đơn giản.
Nơi này có nhiều nữ sinh hơn. Chỉ
điều đó thôi là đã đủ tuyệt vời rồi.
Trường này rất khó để đậu vào, tôi
phải cảm ơn mấy cái ý định xấu xa của mình về việc được vây quanh bởi các cô
gái.
Vì lí do đó mà tôi đã học như điên
để vào được trường này.
Điều đó có gì sai đâu! Có gì sai khi
trở thành một tên biến thái?
Đó là cuộc sống của tôi! Không ai
được quyền nói điều gì! Tôi sẽ lập ra một dàn harem trong ngôi trường này.
Và đó là mục tiêu chính của tôi khi
vào đây.
Nhưng giờ đây tôi cảm thấy rất chán
nản, kể từ khi có nhiều cô gái xung quanh, tôi đã nghĩ rằng sẽ rất dễ dàng để
kiếm được hai, ba cô bạn gái.
Nhưng tôi đã lầm, chỉ có một nhóm
các chàng đẹp trai là nổi tiếng với các cô gái còn tôi thì họ thậm chí còn
không thèm nhìn đến. Chính xác hơn họ chỉ xem tôi như cỏ rác.
Shit!
Điều này không nằm trong kế hoạch
của tôi!
Theo kế hoạch thì đáng lẽ tôi phải
có bạn gái ngay từ lúc đặt chân vào trường!
Sau đó sẽ chia tay với cô ta và bắt
đầu đi tìm một “tình yêu mới”. Vào ngày tôi tốt nghiệp, rất nhiều cô gái sẽ
chiến đấu vì tôi trong một trận Battle Royale!
Với tình trạng này thì cái mục tiêu
ấy vẫn mãi mãi chỉ là một giấc mơ!
Chờ đã, nó chỉ là mơ thôi sao!? Tôi
đã làm gì sai!? Tôi sinh nhầm thời à? Hay có điều gì đó không đúng đang xảy ra
với tôi…..?
Uwaaaaaaah! Tôi không muốn nghĩ gì
về nó nữa!
Đó là những điều mà hằng ngày tôi
nghĩ đến.
Tôi thở dài khi bước vào lớp rồi
ngồi xuống ghế.
“Này đồng chí. Đĩa porn tao cho mày
mượn thế nào? Nó thật tuyệt đúng không?”
Tên có cái đầu hói đang nói chuyện
với tôi là bạn thứ nhất của tôi : Matsuda. Thoạt nhìn qua thì hắn trông
như một dân thể thao thứ thiệt nhưng hắn chỉ là một tên biến thái suốt ngày chỉ
biết nói những câu “quấy rối tình dục” người khác.
Hồi cấp 2, hắn là một siêu vận động
viên và đã lập được một số kỉ lục, nhưng giờ hắn lại tham gia câu lạc bộ nhiếp
ảnh. Hắn muốn chụp các cô gái từ mọi góc độ.
Vì vậy hắn có biệt danh là “Biến
Thái Đại Sư” và “Nhục Dục Thiên Nhãn”.
“Hmm, sáng nay gió rất to có phải
không? Cảm ơn trời, tôi đã có thể nhìn xuyên thấu quần chíp của các cô gái.”
Cái tên đeo mắt kính đang cố tỏ ra
vẻ cool là người bạn thứ hai của tôi: Motohama. Cặp kính của hắn có khả năng
biết được số đo ba vòng của bất kì cô gái nào. Tất nhiên là năng lực của hắn sẽ
giảm xuống khi hắn gỡ kính ra.
Biệt danh của hắn là “Dục Tâm Kính”
và “Tam Hoàn Thần Cơ”. Hai thằng này là bạn thân nhất của tôi.
Nghiêm túc mà nói, nhìn hai tên này
vào buổi sáng khiến tôi thật sự cảm thấy choáng.
“Tao có một vài hàng ngon đây.”
Matsuda lấy trong cặp ra các tạp chí
và cái đĩa phim đồi trụy và đặt lên bàn tôi một cách không do dự.
“Á á á!”
Có một tiếng thét nhỏ từ một cô gái
ở bên kia lớp.
À, bình thường thôi, ai mà không như
thế khi thấy mấy cái “thứ đó” vào buổi sáng chứ.
Những gì tôi nghe tiếp theo từ những
cô gái là những câu nói khiếm nhã như “~Lũ bệnh.” và “Chết đi, bọn súc vật!”
“Câm đi! Đây là thứ tiêu khiển của
chúng tôi! Phụ nữ và trẻ em không nên nhìn vào và hãy cút đi! Không là tôi sẽ
“hấp diêm” hết tất cả các người trong suy nghĩ của tôi!”
Một lời phát biểu “quấy rối tình
dục” tuyệt vời như mọi khi của Matsuda-kun.
Nếu là trước đây thì tôi sẽ nói:
“Wow, mày lấy những thứ đáng giá này ở đâu vậy!” với đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhưng kể từ khi tôi luôn ở tình trạng tồi tệ vào mỗi buổi sáng, tôi không còn
cảm thấy phấn khích hay ồn ào về nó nữa.
Matsuda nhìn vào mặt tôi và thở dài.
“Có chuyện gì với mày vậy? Cả đống
“đồ quý” ngay trước mặt mà sao trông mày chán nản thế.”
“Mày có vấn đề gì à? Dạo gần đây
trông chả giống mày tí nào. Lạ thật.”
Motohama nói trong khi đang chỉnh
lại gọng kính.
“Tao cũng thích thú lắm nhưng dạo
gần đây tao không còn năng lượng để mà thích thú nữa.”
“Mày bị ốm à? Không thể nào. Cái
thằng mà luôn biểu hiện “tất cả các ham muốn tình dục” như mày thì không thể
nào mà bị bệnh được.”
Motohama đưa ra một lời nhận xét khiếm
nhã về tôi. Thật sự, thằng ngốc này quá thô lỗ.
“Oh, phải do nó không? Là do việc
mày tưởng tượng về cô bạn gái “trong mơ”, Yuuma-chan có phải không? Đây là tác
dụng phụ của nó à?”
“Chúng mày thật sự không nhớ gì hết
về Yuuma-chan à?”
Sau câu hỏi đó, cả hai người bọn họ
đều nhìn tôi với cặp mắt thương cảm.
“Bọn tao hoàn toàn không biết cô ta.
Mày nên đi khám bác sĩ đi. Đúng không, Motohama?”
“Đúng thế, bọn tao đã nói hàng chục
lần rằng bọn tao hoàn toàn không biết ai với cái tên đó.”
Họ luôn nói như vậy mỗi lần tôi hỏi
về Yuuma-chan.
Tôi nghĩ rằng họ chỉ đùa thôi. Nhưng
sau khi nói chuyện nghiêm túc với họ, tôi nhận ra rằng họ đang nói sự thật.
Tôi chắc chắn là đã giới thiệu
Yuuma-chan với bọn họ. Họ đã nói những thứ như là:”Tại sao một em xinh tươi như
thế này lại đi cặp kè với một thằng như Issei?” và “Đây chắc chắn là một lỗi hệ
thống. Issei, mày không làm bất cứ việc gì “phạm pháp” phải không?” và
liên tục nói ra những lời thô lỗ.
Tôi nhớ tôi đã rất vênh váo và nói:
“Chúng mày cũng nên kiếm bạn gái đi”.
Tôi nhớ những điều đó rất rõ.
Nhưng họ không nhớ gì cả. Không, thứ
họ không nhớ là Yuuma-chan.
Nó như là Yuuma-chan không hề tồn
tại. Chẳng lẽ khoảng thời gian tôi dành cho Yuuma-chan chưa từng xảy ra và nó
chỉ giống như ảo tưởng mà hai thằng kia đang nói.
Như hai thằng đó đã chứng minh,
không hề có thông tin về số điện thoại hay địa chỉ mail của Yuuma-chan trong
điện thoại của tôi.
Chúng bị xóa rồi à? Nhưng ai đã xóa
chúng? Không thể nào! Tôi không hề xóa chúng, vậy là ai!?
Tôi đã thử gọi số điện thoại mà tôi
nhớ nhưng hiện tại số đó không được sử dụng. Vậy có nghĩa là cô ấy không tồn
tại? Toàn bộ là do tôi tưởng tượng? Những điều điên rồ như thế không thể xảy
ra…..
Nhưng ngoài kí ức của tôi thì không
có bất kì bằng chứng nào chứng minh cô ấy thật sự tồn tại.
Nếu nghĩ kĩ thì tôi không biết địa
chỉ nhà cô ấy. Cô ấy là một học sinh ở trường khác và tôi đã tìm thấy ngôi
trường có đồng phục giống cô ấy, tôi đã hỏi những học sinh ở trường đó về
Yuuma-chan.
Nhưng không có ai giống với miêu tả
như cô ấy cả. Cô ấy không hề ở đó.
Thế thì, bạn gái tôi là ai?
Ai là người mà tôi đã hẹn hò?
Giấc mơ mà tôi có chỉ là một ảo
tưởng do tôi tạo ra sao?
Tôi đã nói chuyện với Matsuda và
Motohama cứ như thể điều này là thực tế?
Tôi là ai? Một thằng biến thái?
Tôi hoàn toàn nhớ rõ ràng khuôn mặt
cô ấy đấy?
Có cái gì đó không đúng về mọi việc,
kể cả việc tôi có sức mạnh kì lạ vào ban đêm.
Nhưng nó là cái gì?
Trong khi tôi đang suy nghĩ về những
việc đã xảy ra, Matsuda đặt tay lên vai tôi.
“Tao chắc là không thể giúp gì được.
Chúng ta đang ở giữa tuổi xuân vì vậy cũng bình thường thôi nếu chúng ta hành
động như vậy. Được rồi mọi người đến chỗ tao sau giờ học. Tao sẽ cho chúng mày
thấy bộ sưu tập bí mật của tao.”
“Ý kiến tuyệt vời, Matsuda-kun. Mày
chắc cũng mời Issei tham gia chứ.”
“Dĩ nhiên rồi Motohama-kun. Chúng ta
đều là những chàng trai mang đầy “ham muốn” mà. Nếu chúng ta không làm gì cả
thì thật hổ thẹn với cha mẹ đã sinh ra ta.”
Cả hai đang cười tự mãn.
Họ thật là kinh tởm. Dù nhìn họ bằng
cách gì thì cũng chỉ thấy hai tên biến thái. Và buồn thay, tôi là một trong số
họ.
Tốt thôi, ai quan tâm chứ, tôi cũng
sống vì mấy thứ đó mà.
“Được rồi! Hôm nay, chúng ta không
cần phải kiềm chế! Chúng ta sẽ lấy vài thứ đồ ăn thức uống trong khi xem porn!”
“Vâng, đúng thế! Đó mới chính là
Issei mà chúng ta biết!”
“Hăng hái lên nào! Chúng ta cần tổ
chức một buổi tiệc vì đã được sinh ra như một chàng trai. “
Matsuda và Motohama đã bắt đầu phấn
khích rồi.
Tôi sẽ quên đi những sự cố về
Yuuma-chan.
Đôi khi tôi cũng cần phải nghỉ ngơi!
Hôm nay, tôi sẽ quên về mọi chuyện và sẽ tập trung vào porn!
Đó là những gì đã xảy ra.
Sau khi chuẩn bị kế hoạch cho buổi
chiều thì có một màu đỏ thẫm đã thu hút sự chú ý của tôi.
Từ cửa sổ lớp, tôi liếc nhìn cô gái
đó trên sân. Tôi không thể nào rời mắt khỏi cô ấy, người đang đi tới khu
trường.
Cô ấy có một mái tóc đỏ thẫm. Thần
tượng của trường có một vẻ đẹp không thể nào là của con người. Sự mảnh mai và
cân đối của cơ thể không như của các cô gái Nhật Bản.
Dĩ nhiên, cô ấy không phải người
Nhật, mọi người nói cô ấy đến từ Bắc Âu.
Có vẻ như cô ấy nhập học ở một
trường Nhật Bản do công việc của cha cô.
Ai cũng sẽ nguyện dâng hiến trái tim
của mình sau khi chứng kiến vẻ đẹp tuyệt vời của cô ấy.
Rias Gremory. Cô ấy học năm ba và là
đàn chị của tôi.
Tôi nhận ra rằng tất cả mọi người
đều đang nhìn cô ấy, cả nam lẫn nữ. Matsuda và Motohama cũng đang chăm chú nhìn
cô ấy.
Điều này xảy ra hằng ngày, mọi người
đều nhìn cô ấy khi cô đi qua. Một vài người đứng lại trong khi vài người dừng
nói chuyện chỉ để được nhìn cô ấy.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc cô
trong khi mọi người vẫn đang nhìn.
Mái tóc nhẹ nhàng hạ xuống hông cô
rồi lại bị gió thổi một lần nữa. Nó trông như khung cảnh bao quanh cô là màu
đỏ, như màu mái tóc cô ấy.
Làn da tuyệt đẹp của cô, nó trắng
như tuyết, thật nổi bật.
Đẹp.
Chỉ có từ đó mới mô tả được cô ấy
trong một từ. Đó là từ duy nhất có thẻ mô tả chính xác cô ấy.
Tôi luôn dừng lại mỗi khi tôi thấy
cô ấy.
Nhưng gần đây cái cách tôi nhìn cô
ấy đã thay đổi.
Cô ấy đẹp, nhưng lại quá đẹp!
Tôi bắt đầu sợ vẻ đẹp của cô ấy, và
sợ cô ấy từ sâu trong trái tim mình.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi
bắt đầu sợ cô ấy từ sau khi Yuuma-chan biến mất.
Rồi sau đó, mắt cô ấy di chuyển về
phía tòa nhà và bắt gặp ánh mắt của tôi.
____!
Tôi có cảm giác như thể cô ấy đang
nắm giữ trái tim tôi vậy.
Cái cảm giác này là gì? Đó là cái
cảm giác mà bạn phải đối diện với một người có vị trí cao hơn mình…..
Đôi mắt xanh của cô ấy hơi khép lại
và cô mỉm cười.
Đôi mắt ấy nhằm vào tôi?
Không thể nào, tôi chưa bao giờ nói
chuyện với cô ấy trước đây.
Tôi đột nhiên nhớ lại giấc mơ của
tôi.
Vào thời điểm cuối cùng của giấc mơ,
có một người với mái tóc đỏ đã nói chuyện với tôi.
Một người dịu dàng nhưng cũng có một
chút đáng sợ.
Trong khi tôi vẫn còn đang trầm ngâm
suy nghĩ thì cô ấy đã rời khỏi tầm nhìn của tôi từ lúc nào.
“Tao muốn được sờ nắn những bộ ngực
đó!”
Trong khi đang xem porn, tôi đã bị
ôm chặt bởi Matsuda, người không ngừng khóc.
Sau khi rời trường, chúng tôi đã bắt
đầu xem porn với một tinh thần mãnh liệt. Chúng tôi thường rất vui mừng và phấn
khích mỗi lần xem porn sau giờ học. Nhưng sau khi xem quá nhiều thì chúng tôi
lại đâm ra chán nản bởi vì câu hỏi: “Tại sao chúng ta lại không có bạn gái?”
xuất phát từ cuộc nói chuyện.Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, và sau đó
tôi cảm thấy như muốn khóc.
Matsuda vẫn không ngừng khóc từba
phim trước.
Motohama vẫn đang tỏ ra “cool” nhưng
đằng sau cặp mắt kính tôi có thể thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống.
30 phút trước, Motohama đã nói: “Tao
đã được một cô gái hẹn ra sau phòng tập thể dục và đó là lần đầu tiên tao bị
trấn lột bởi một đứa con gái…”, với một giọng rất nhỏ. Dường như tôi đã bật
khóc sau khi nghe điều đó.
Tôi tự hỏi tại sao ba thằng con trai
lại ủ rũ khi đang xem porn thế này?
Rõ ràng là vì chúng tôi không nổi
tiếng.
Tôi cảm thấy căm ghét cái thế giới
này khi nghĩ về những thằng cùng tuổi tôi đã làm “chuyện đó”.
Trong khi tôi đang nghĩ về nó thì bộ
phim cuối cùng đã hết và trời thì tối đen.
Tôi nhìn đồng hồ, nó đã là 10 giờ
tối rồi. Tôi có nói với gia đình tôi rằng tôi đến chỗ của Matsuda nhưng nếu ở
lâu hơn nữa thì sẽ làm phiền đến gia đình của cậu ấy và tôi còn có thể trễ học
vào ngày mai.
“Bây giờ tao phải về
đây.”
Sau khi tôi nói, chúng tôi đứng dậy
và thu dọn đồ lại.
“Gặp lại sau”.
Sau khi chia tay với Matsuda ở cổng,
Motohama và tôi bắt đầu đi về nhà.
“Đêm nay đẹp thật. Khi đêm đẹp như
thế này thì nó sẽ rất thích hợp để xem porn.”
Motohama nói vài thứ nhảm nhí trong
khi đang nhìn lên bầu trời với một tiếng thở dài. Cậu ta trông rất chán nản.
Thôi, ngày mai Motohama và Matsuda sẽ tự trở lại bình thường. Tôi đoán là sẽ ổn
thôi.
“Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Vâng, mơ đẹp nhé.”
Motohama vẫy tay tạm biệt nhưng
trông cậu ấy chẳng còn tí sức sống nào. Tôi sẽ gửi cho cậu ta tin nhắn động
viên sau khi về đến nhà.
[Ta sẽ giết ngươi nếu ngươi không
dậy, ta sẽ chặt ngươi thành từng mảnh nếu như ngươi không dậy]
Khi tôi dậy trời đã sáng
Thế này nghĩa là sao?
Tôi lại mơ thấy ác mộng nữa sao?
Nó hẳn là một giấc mơ, nhưng sao nó
lại thật đến vậy.
Giờ tôi ở đây, đang nằm trên giường
của mình.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ
báo thức với giọng yandere. Hẳn là đó chỉ là một giấc mơ thôi
Lúc đó, đó không phải là Yuuma-chan,
nhưng cái gã kì quái đuổi theo mìnhcó đôi cánh màu đen.
Tôi lắc đầu.
Hãy tỉnh táo lại đi nào, tôi ơi. Tại
sao tôi vẫn mơ thấy những giấc mơ đó.
Nếu tôi không nhầm thì hôm qua mình
đã đến trường như mọi khi và nó vẫn bình thường cơ mà. Tan học tôi đã đến nhà
Matsuda và xem porn với cậu ấy và Motohama.
Rồi tôi về nhà. Trên đường vềtôi đã
bị một gã lạ mặt có cánh tấn công.
Và rồi tôi nhận ra mình đang ở trong
một trạng thái kỳ lạ.
Tôi đang khoả thân, không mặc gì cả.
Cái quái gì thế này. Tôi còn không
có nổi một cái quần sịp.
Tôi hoàn toàn trần truồng.
Tôi không nhớ nổi. Tôi không nhớ là
đã về nhà. Tôi bị mất trí nhớ ở cái tuổi này sao
Tôi cũng chưa bao giờkhoả thân đi
ngủ như thế này bao giờ
Unnn….
…
Tôi nghe thấy một giọng nói ngọt
ngào
Rồi từ từ quay sang
Suuu.-suu….
Có một cô gái tóc đỏ thẫm đang nằm
cạnh tôi.
Và cô ấy đang khoả thân…. Làn da
trắng muốt của cô ấy làm tôi lóa mắt.
Làn da cô ấy mịn màng và như thế
thật sự không tốt cho mắt tôi.
Bất kể là bạn nhìn cô ấy như thế
nào. Chính là Senpai. Thần tượng của học viện chúng tôi. Mái tóc đỏ thẫm xõa
trên gối làm cô ấy trông thật tuyệt vời.
Rias Gremory-senpai
…
Huh? huh? huh?
Tôi phải bình tĩnh. Tuyệt vời. Vào
lúc này thật tốt đếm số để bình tĩnh lại
2.3.5.7.11.13.17.19.23
Daaaaah
Tôi không thể. Tôi không thể bình
tĩnh được.
Tại sao tôi lại đang ngủ với
Rias-senpai.
Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì vậy?
Không, tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì
sao?
Tôi không nhớ nữa? Tôi không nhớ một
chút gì cả.
Tại sao? Tôi phải nhớ những gì tôi
đã làm chứ? Khônggg?? Tại sao tôi lại dính vào cái tình huống này?
Tôi đã làm chuyện đó với senpai sao?
Eh? Người bình thường họ đã mất
trinh như vậy sao.
Không thể nào! Không thể nào!
Nhớ đi nào tôi ơi! Cố nhớ cho được
những ký ức quý giá như thế chứ!
Tôi đã làm gì? Tôi đã làm cái quái
gì vậy?
Đầu tôi sắp nổ tung vì rối rồi nhưng
tôi lo ngại vấn đề khác cơ.
“Issei! Dậy đi! Đến giờ đi học rồi”
“Bàơi, Issei còn ở trong phòng
không”
“Ông, đôi giày của nó ở cửa ra vào
vậy thì chắc nó về rồi. Geez! Đi chơi về muộn thế, hơn nữa còn đi học muộn,
việc đó không thể tha thứ được.”
Họ cãi nhau mà trên này cũng
có thể nghe thấy.
Có tiếng bước chân đang đi lên đây.
Bước chân có vẻ dữ dằn, khác hẳn với những tiếng chân bình thường khác.
Mẹ đang lên đây.
Mà đợi tí đã.
Nếu mà mẹ nhìn thấy việc này thì mọi
việc sẽ trở nên rất tệ.
“Đợi con tí. Con dậy rồi con dậy
ngay đây!”
“Geez! Mẹ không tha cho con đâu
chúng ta cần nói chuyện về việc này!”
Mẹ đang giận.
Mẹ đang lên! Mẹ đang lên đây.
Không có lý nào tôi lại để cho mẹ
nhìn thấy cái cảnh này.
“Unn.. sáng rồi sao”
Senpai đang dụi mắt bên cạnh tôi
Cô ấy dậy rồi, cô ấy dậy rồi
GATCHA!
Cửa bật mở đúng lúc senpai vươn vai
dậy
Mẹ nhìn tôi. Bà trông tức tối, rất
tức tối.
“Chào buổi sáng.”
Senpai cười chào mẹ
Mẹ chuyển ánh mắt từ tôi sang
senpai.
Rồi khuôn mặt mẹ đóng băng lại. Bà
đưa mắt nhìn tôi lần nữa.
Tôi cố gắng né tránh ánh mắt đấy.
“Chuẩn bị nhanh lên.”
Trong khi mẹ nói như một cỗ máy bà
nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Ooooooo! Otou-san.”
“Chuyện gì thế? Bà như vừa nhìn thấy
ma vậy? Issei lại vừa làm một trò biến thái gì à?”
“Chuuyyện đó! Issei đã làm chuyện đó
với một người ngoại quốc.”
“Thật sao? Issei đã làm ư?”
“Bà! Bình tĩnh nàoOkaa-san.”
Tôi chỉ có thể lấy hai tay che mặt.
Có thể dễ tưởng tượng ra những gì
đang xảy ra dưới nhà.
Tại sao nó có thể xảy ra? Chắc chắn
sẽ có một cuộc họp gia đình sau việc này.
Có lời bào chữa nào giúp mình có thể
lấp liếm cho vụ này đây.
“Gia đình cậu có vẻ ồn ào vào buổi
sáng nhỉ?”
Senpai dậy và lấy bộ đồng phục.
Senpai khỏa thân. Cơ thể trần tục
của một người con gái.
Umm… bạn biết không tôi có thể nhìn
thấy rất nhiều thứ
Vòng eo thon gọn, đôi chân dài trắng
trẻo, đùi, bộ mông tuyệt đẹp
Và ngực thì rất vĩ đại.
Tôi có thể rõ ràng nhìn thấy cả núm
vú.
Tại sao chị không che nó đi? Tại sao
chị không thể hiện một chút gì là đang che giấu nó?
Nếu giờ mà có “Thước đo 3
vòng” của Motohama. Tôi có thể dễ dàng đo được 3 vòng đó một cách chuẩn xác.
Ngay bây giờ. Tôi thấy tiếc rằng tôi
không có khả năng đó.
Nhưng có một điều. Tôi đã thấy rất
nhiều ảnh khỏa thân trên các tạp chí và phim, nhưng cơ thể của senpai thì tuyệt
vời hơn tất cả.
Làm cách nào để diễn tả nó đây? Vẽ
ư? Một cơ thể với những nét dáng và đường cong tuyệt vời, nó giống như những
bức tượng trong viện bảo tàng vậy.
Tuyệt vời. Điều duy nhất tôi có thể
nói là cơ thể của cô ấy vẫn tuyệt vời sau khi mặc quần áo
Nhưng nhìn cô ấy lâu khiến tôi cảm
thấy khó chịu.
Tôi không thể trở thành một thằng
biến thái hoàn toàn được.
“S-senpai!”
Tôi không thể không nói.
“Có chuyện gì thế?”
“N-Ngực chị… em có thể thấy tất cả!”
Tôi đã nói khi nhìn thẳng vào cô ấy.
Tôi muốn nhìn thấy nó. Nhưng mà. Tôi phải kiên nhẫn.
“Nếu cậu muốn thế thì cứ tự nhiên!”
Senpai đã nói điều táo bạo đó trong
khi đang mặc áo. Cô ấy đang cười khẩy…
Có từ tiếng Nhật đó sao?
Một làn điện chạy qua cơ thể tôi!
Nước mắt đang chảy trên khóe mắt tôi
vì nhưng từ mà tôi không thể học ở trường.
Tôi đang trôi trong những từ ngữ mỹ
miều ấy.
“Bụng của cậu ổn chứ?”
Senpai hỏi tôi.
Bụng.
Tôi sờ vào bụng trong khi nhìn
Senpai đang thay quần áo.
“Cậu đã bị đâm hôm qua.”
__!
Với câu nói đó. Tôi hoàn toàn cảnh
giác.
Đúng vậy đó. Tôi đã bị đâm bằng giáo
bởi lão có cánh ở công viên hôm qua.
Nhưng nó không có một chút giấu hiệu
nào chứng tỏ rằng tôi đã bị đâm. Tôi chắc chắn rằng đã có một lỗ trên bụng tôi.
Nó không phải là kiểu vết thương mà có thể khỏi trong một ngày. Đã có rất nhiều
máu chảy ra.
“Đó không phải là một giấc mơ.”
Senpai nói như thể cô ấy có thể đọc
được ý nghĩ của tôi vậy.
“Em chắc chắn rằng em đã bị thương.”
“Tôi đã chữa lành nó! Nó rất nguy
hiểm! Nhưng may mà cơ thể của cậu hồi phục khá tốt. Tôi đã có thể chữa lành
được trong một đêm. Tôi đã chia sẻ chút năng lượng bóng đêm cho cậu bằng cách
ôm cậu trong lúc cậu đang khoả thân. Chúng ta có thể làm việc đó bởi vì chúng
ta cùng nhóm.”
Chị ấy đang nói gì vậy?
Huh? Ôm nhau lúc đang khoả thân.
Eeeeeeeeeeeeeehhhhh!
Đợi đã. Vậy nó có nghĩa…!
“Không sao đâu, bởi vì tôi vẫn là
một trinh nữ.”
Chị ấy nói như thể vừa đọc suy nghĩ
tôi một lần nữa vậy.
Ah. Nếu vậy thì. Có một vài lý do mà
khiến tôi có thể nhẹ nhõm.
Hoặc tôi có nên nhẹ nhõm không?
“Đừng làm bộ mặt đó! Thế giới này
được bao bọc bởi những thứ kỳ bí hơn những gì cậu có thể tưởng tượng ra.”
Senpai đến gần tôi trong bộ đồ lót.
Cô ấy bắt đầu chạm nhẹ vào cằm tôi với ngón tay thon nhỏ của cô ấy.
Mặt tôi đỏ lên. Tôi không thể tránh
khỏi vẻ quyến rũ của cô ấy.
“Tôi là Rias Gremory. Tôi là một con
quỷ!”
Quỷ???
Huh? Một trò đùa? Tôi không dám chắc
……
“Và tôi là chủ nhân của cậu. Rất vui
được gặp cậu. Hyoudou Issei-kun. Tôi có thể gọi cậu là Isseichứ?”
…….Nhưng nụ cười của quỷ đó nhìn
giống thật!
“Itadakimasu”
Gửi đến ông nơi thiên đường
Ngay bây giờ, trong nhà chúng ta,
một người cô gái xinh đẹp đang húp súp miso ngay cạnh tôi.
“Ngon thật đó! Okaa-sama.”
“Vâng. C-cảm ơn”
Cha mẹ tôi ngồi kia đều đang bộc lộ
một khuôn mặt rất lạ.
Ông à. Làm sao để cháu có thể thay
đổi cái không khí này đây.
Đây là lần đầu tiên cháu ăn sáng
trong cái bầu không khí nặng nề này, và cháu không biết phải làm gì trong cái
tính huống này.
“Issei. Đây là món thịt mà Okaa-sama
đã làm đó, cậu ăn đi.”
Senpai nói với giọng lịch sự. Cô ấy
sử xự như một người chị lớn vậy.
“V-vâng.”
Tôi trả lời và nhanh chóng ăn hết đồ
ăn.
“Đừng ăn nhanh như vậy! Ăn chậm mới
có thể cảm nhận được vị ngon của món ăn. Đây là món ăn quý giá mà Okaa-sama đã
làm cho chúng ta.”
Senpai lau miệng cho tôi bằng chiếc
khăn của cô ấy.
Cái gì thế này? Tôi đang ở trong cái
tình huống gì thế này?
“I-Issei…”
Cha nói với giọng run rẩy.
Cha trông có vẻ lo lắng. Tôi cũng
thế.
“Cô gái này đến từ đâu?”
Ngay sau khi nghe xong. Senpai buông
đũa và bát lên trước mặt.
“Ôi. Con xin lỗi vì chưa giới thiệu
về mình…. Thật là ngại quá. Con xin phép được giới thiệu. Okaa-sama và
Otou-sama, tên con là Rias Gremory, con học cùng học viện với Hyoudou
Issei-kun. Rất hân hạnh được gặp mọi người.”
Senpai mỉm cười. Cha phản hồi với
một khuôn mặt lạ thường
“T-thật vậy sao… tuyệt đó. Hahaha!
Cháu là người nước ngoài à? Tiếng Nhật của cháu tốt đấy.”
“Vâng. Do cha con làm công tác ở đây
nên con đã sống ở đây khá lâu rồi ạ.”
Oh. Hình như cha đã bị thuyết phục
Nhưng hình như mẹ thì không.
“Có phải là Rias…-san không?”
“Vâng. Okaa–sama.”
“Cháu quan hệ như thế nào với
Issei?”
….
Đó là một câu hỏi hay. Nó có thể
giải đáp tất cả mọi việc từ sáng đến giờ.
“Chúng con chỉ là bạn bè và khá thân
nhau thôi. Okaa-sama.”
“Cháu nói dối.”
Mẹ khước từ câu trả lời ấy ngay lập
tức.
Chắc chắn là như vậy rồi! Cái lý do
đó không có tác dụng. Khi mà mẹ đã nhìn thấy cái tình huống đó. Cái lý do đó
không được đâu!
“Bở….bở…bởi vì! Ở trên giường…..”
“Issei nói rằng cậu ấy gặp ác mộng
nên con đã ngủ cùng cậu ấy thôi!”
“Chỉ ngủ cùng nhau thôi sao? Cảhai
đều khỏa thân!”
“Thời buổi này mọi người đều khỏa
thân đi ngủ mà. Okaa-sama”
Đó là một lời nói dối trắng trợn
đấy. Chị giỏi thật đấy Senpai.
Nhưng mẹ đã im lặng sau lời nói đó.
“Thật vậy sao? Hóa ra mọi người toàn
khỏa thân đi ngủ lúc muộn như thế sao?”
Okaa-sama? Có sao không ạ? Mọi
chuyện có ổn không ạ.
Rồi tôi nhận ra rằng đôi mắt mẹ nhìn
khác đi. Nó trống rỗng. Như thể đã bị ai đó chiếm giữ vậy
Sau đó Senpai thì thầm vào tai tôi.
“Tôi xin lỗi. Hình như là sắp xảy ra
chuyện rồi. Nên tôi đã sử dụng sức mạnh của mình.”
Sức mạnh??
Rồi tôi chợt nhớ ra.
Chị là quỷ.
Quỷ. Vậy là do năng lực của quỷ sao.
Senpai trở lại ăn bữa sáng. Khi tôi
kiểm tra, Cha có một đôi mắt vô hồn. Hình như cô ấy đã sử dụng năng lực lên
ông.
Một con quỷ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Buổi sáng đến trường.
Tôi đang đi đến trường, nhưng tôi
đang có một khoảng thời gian nặng nề bởi vì tất cả các học sinh khác đều đang
nhìn tôi.
Điều đó không thể giúp ích được gì.
Bên cạnh tôi là thần tượng của
trường, Gremory-Senpai.
Và tôi đang đi như một tên đầy tớ
của cô ấy vì tôi đang cầm cặp cho cô ấy.
“Tại sao lại là cậu ta…”
“Tại sao một kẻ tầm thường như cậu
ta lại đi cùng Rias-oneesama…”
Tôi có thể nghe thấy tiếng gào thét
của tất cả con trai con gái ở mọi nơi.
Đã có những học sinh ngất xỉu vì
việc này.
Có thật là tệ như vậy không? Có thật
là rất tệ khi tôi đi bên cạnh Senpai không?
Chúng tôi đi qua cổng trường, và tôi
tách nhau ra ở cổng trường.
“Tôi sẽ cử người đến đón cậu. Gặp
lại cậu sau.”
Cô ấy nói khi đang cười.
Cử người đến? Ý của cô ấy là gì?
Tôi không dám chắc, nhưng tôi đi
thẳng lên lớp.
Khi tôi mở cửa ra, tất cả mọi người
đều nhìn tôi.
Cũng phải thôi, từ khi tôi với
Rias-senpai.
Bang!
Ai đó đã đấm tôi từ phía sau. Khi
tôi quay lại thì Matsuda đang đứng đó. Motohama đứng bên cạnh.
“Hãy cho tao một cái lý do đi!”
Matsuda đang khóc. Từ biểu lộ của
nó. Tôi có thể đoán được nó muốn nói gì!
“Cho đến hôm qua, chúng ta vẫn là
‘Liên minh những kẻ không nổi tiếng.’”
“Issei, đầu tiên hãy giải thích cho
bọn tao. Chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng ta đi về?”
Không giống Matsuda, đang giận dữ.
Motohama lại đang hành động bình tĩnh khi đang sửa kính mặc dù ánh mắt đó rất
sắc. Cả hai thằng đều đang làm tôi sợ.
Nhưng tôi cười và trả lời họ với
giọng bình tĩnh!
“Các chiến hữu, các chú đã thấy đầu
ngực bao giờ chưa?” (translator: quá nguy hiểm. =)))
Chỉ với một câu nói, cả hai bọn
họ đều run rẩy trong sợ hãi.
Sau giờ học.
“Chào. Cậu khỏe không?”
Tôi nhìn vào cậu học sinh đó, người
đến để gặp tôi, mặc dù đôi mắt tôi đang khá chán nản.
Cậu thanh niên đang đứng trước mặt
tôi là hoàng tử đẹp trai số 1 của trường. Kiba Yuuto
Cậu đã chiếm giữ tất cả trái tim của
học sinh nữ trong trường với nụ cười đó. Hơn nữa, cậu ta chỉ bằng tuổi tôi. Mặc
dù học khác lớp.
Các bạn có thể nghe thấy tiếng con
gái đang gào thét vui mừng trong lớp và ngoài hành lang. Trật tự đi. Ở đây thật
ồn ào.
“Vậy cậu muốn gì?”
Tôi trả lời với giọng khinh thường,
nhưng Kiba phản hồi mà không hề thay đổi nụ cười
“ Tôi theo lệnh của Rias
Gremory-senpai đến đây.”
-!
Với lời tuyên bố đó. Tôi hoàn toàn
hiểu tại sao cậu ấy lại có mặt ở đây.
Tôi hiểu rồi, vậy cậu là người mà
senpai bảo sẽ gửi đến.
“…OK OK, vậy cậu muốn tôi làm gì?”
“ Tôi muốn cậu đi theo tôi.”
KHÔNG!!!!
Lần này lại là tiếng con gái hét
lên.
“Không được để Hyoudou với Kiba-kun
đi cạnh nhau!”
“Cậu sẽ bị lây đấy Kiba-kun!”
“Mình không đồng ý với việc Kiba-kun
với Hyoudou là một cặp.”
“Không, có lẽ nào Hyoudou và
Kiba-kun là một cặp!”
Họ đang nói những chuyện vớ vẩn.
Trật tự đi. Nghiêm túc đấy trật tự đi.
“Ah, được rồi.”
Tôi đồng ý đi theo cậu ta.
Tôi sẽ nói trước. Tôi ghét bọn đẹp
trai.
Tôi đi theo Kiba, người đang đi
trước tôi.
“H-hey, Issei!”
Matsuada hét tên tôi.
“Đừng lo, chiến hữu. Tao sẽ không
đánh nhau đâu.”
Đúng đó. Các cậu không cần phải lo
cho tôi đâu.
“Cậu đang làm gì với cái DVD ấy vậy.
“Tôi, kẻ quấy rối và mì Udon” !?”
Matsuda vừa hét to vừa giơ cái đĩa
DVD đó lên.
Tôi bèn ngó ra ngoài cửa sổ.
Tôi đi theo Kiba, và nơi dừng chân
cuối cùng là phía sau sân trường
Ở đây, nơi bị bao phủ bởi cây, có
một tòa nhà cũ của trường
Rõ ràng là nó đã từng được sử dụng
từ rất lâu rồi, và hình như không có dầu hiệu nào là có người ở đây. Nó thật
đáng sợ và được nằm trong danh sách 7 kỳ quan của trường.
Tòa nhà nhìn rất cũ và được làm từ
gỗ, nhưng không có một ô cửa kính nào bị vỡ và rất khó để nói nếu có bất kỳ
mảnh vỡ nào.
Nó có thể cũ nhưng cũng không tệ đên
mức đấy.
“Hội trưởng ở đây.”
Kiba nói
Hội trưởng?
Ý cậu ấy là Senpai? Hả? Hội trưởng?
Senpai thuộc một câu lạc bộ nào đó
sao? Ý cậu ta là cậu ta cũng là một phần của câu lạc bộ đó?
Nó càng lúc càng bí ẩn. Thôi thì, đi
với cậu ta thì sẽ có thể gặp Senpai.
Chúng tôi lên tầng hai và đi vào sâu
trong tòa nhà.
Ngay cả hành lang cũng sạch. Kể cả
các phòng không sử dụng cũng không có một hạt bụi nào.
Khi bạn nghĩ về những ngôi nhà cổ,
bạn nghĩ rằng nó phải đầy bọ, mạng nhện và bụi bẩn. Nhưng tôi chưa thấy gì cả.
Vậy chứng tỏ rằng họ phải lau dọn
tòa nhà này một cách thường xuyên.
Khi tôi nghĩ đến những thứ đó, chúng
tôi dường như đã đến. Kiba dừng lại trước cửa một phòng học.
Tôi đã bị shock bởi tấm biển trên đó
ghi.
[CLB nghiên cứu những điều huyền bí]
CLB nghiên cứu những điều huyền bí?
Chỉ đọc cái tên cũng đã làm tôi thắc
mắc. Tôi không nói là hội này lạ thường.
Nhưng nghĩ về việc Rias-senpai là
thành viên của CLB nghiên cứu những điều huyền bí thì….
“Hội trưởng, em đã đưa cậu ấy tới.”
Kiba đợi cho đến khi được chấp nhận
đi qua cánh cửa gỗ đó. Rồi Senpai trả lời.
“Được rồi, vào đi.”
Có vẻ là Senpai đang ở trong.
Kiba mở cửa và tôi đã shock khi tôi
theo cậu ta đi vào phòng.
Có những ký hiệu và chữ kỳ lạ ở
trong phòng.
Sàn nhà, bức tường cho đến trần nhà.
Nó được bao phủ bởi những ký hiệu kỳ lạ.
Và một người đứng trên những hình
tròn được vẽ ở giữa căn phòng
Nó giống như một vòng tròn ma thuật
chiếm hết diện tích cả căn phòng.
Tôi có thể cảm thấy thứ gì đó kinh
dị và kỳ lạ ở đây.
Ở đây có một đôi ghế sofa và bàn làm
việc.
Hmm? Có ai đó đang ngồi trên ghế
sofa. Đó là một cô gái bé nhỏ.
Tôi biết cô ấy.
Đó là cô gái năm nhất. Toujou
Koneko-chan!
Cô ta là học sinh năm nhất nhưng
nhìn như học sinh lớp một vì có khuôn mặt trẻ con và thân hình nhỏ bé.
Cô ta khá nổi tiếng trong nhóm con
trai. Cô ta cũng nổi tiếng với lũ con gái như là một linh vật vì hành động dễ
thương của mình.
Cô ta đang im lặng ăn youkan. Cô ta
lúc nào nhìn cũng như buồn ngủ vậy.
Nếu tôi nhớ không nhầm. Cô ta được
nói là không cảm xúc.
Cô ấy nhận ra chúng tôi ngay khi
bước vào, và ánh mắt của chúng tôi đã gặp nhau.
“ Đây là Hyoudou Issei-kun.”
Tiếp đó Kiba giới thiệu tôi với cô
ta. Toujou Koneko-chan cúi chào tôi.
“Ah rất vui được làm quen.”
Tôi cũng cúi chào cô ta. Sau khi
chào hỏi. Cô ta tiếp tục ăn youkan
hmm. Đúng như mọi người nói. Dường
như cô gái đó không nói nhiều.
SHA-
Âm thanh thổi từ phía sau của căn
phòng. Dường như là tiếng của vòi sen.
Rồi tôi nhận ra có một phòng tắm ở
sau căn phòng. Còn có một bóng người sau tầm rèm.
Đó là bóng của một cô gái. Có một cô
gái đang tắm.
Hả? Một phòng tắm?
Phòng học này có đi kèm nhà tắm à?
KYU
Rồi tiếng vòi tắm dừng lại.
“Hội trưởng cầm lấy này”.
Hả. Có ai đó đang ở bên cạnh cô ấy
sao?
Tôi nghe thấy giọng của một ai đó
không phải của Senpai.
“Cảm ơn, Akeno.”
Có vẻ là Senpai đang thay đồ sau đó.
Tôi bắt đầu đỏ mặt sau khi nghĩ về
những chuyện sáng nay.
Senpai, chị có một thân hình quá ấn
tượng. Có lẽ em sẽ không cần phải xem porn một thời gian rồi.
“… Quả là một bộ mặt biến thái.”
Có ai đó lẩm bẩm. Khi tôi hướng ra
chỗ âm thanh đó thì đó là Toujou Koneko-chan.
Tôi nhìn cô ta, nhưng cái con nhóc
năm nhất đó chỉ đang ăn youkan.
…nếu thế thì. Vậy là người có khuôn
mặt dâm đãng đó là tôi. Tôi xin lỗi.
JYA-
Rồi tấm rèm mở tung, người đang đứng
đó mặc đồng phục là senpai.
Cô ấy trông thật hấp dẫn với mái tóc
ướt. Cô ấy nhìn tôi rồi cười.
“Tôi xin lỗi. Tôi không thể tắm hôm
qua vì phải suốt cả đêm ở nhà cậu vậy nên bây giờ tôi mới tắm.”
Ak. Vậy sao?
Cái làm tôi hơi bất ngờ là có một
phòng tắm trong lớp học.
Rồi tôi nhìn ra phía sau senpai.
Có một ai đó ở phía sau…. Chị có đùa
không vậy!
Tôi bị shock và không nói nên lời.
Tóc đen và tết đuôi ngựa. Cô gái tóc
đuôi ngựa, người được cho là đã gần như tuyệt chủng. Người mà mọi người nói
rằng là người tết tóc đuôi ngựa cuối cùng trong trường.
Khuôn mặt xinh đẹp đó, khuôn mặt
luôn mỉm cười! Người mang linh hồn Nhật Bản! Người được gọi là Yamato Nadeshiko
mặc dù là một học sinh, và cũng là một thần tượng.
Himejima Akeno-senpai!
Người luôn đi cùng Rias-senpai, được
gọi là “two great Onee-sama”.
Người mà là thần tượng của cả các
nam sinh lẫn nữ sinh.
“Ara ara. Xin chào. Tên tôi là
Himejima Akeno. Rất vui được làm quen.”
Cô ấy giới thiệu một cách lịch sự
với một nụ cười. Giọng cô ấy thật tuyệt vời.
“O-oh. Tên em là Hyoudou Issei.
R-rất hân hạnh được làm quen với chị!”
Mặc dù đang lo lắng. Tôi vẫn chào
hỏi chị ấy.
Sau khi Rias-senpai chấp thuận rằng
chũng tôi đã làm quen xong. Cô ấy bắt đầu nói
“Vậy là mọi người đã tập hợp đủ rồi.
Hyoudou Issei-kun. Không, tôi sẽ gọi cậu là Issei.”
“V-vâng.”
“Chúng tôi, CLB nghiên cứu những
điều huyền bí, chào mừng cậu”.
“Eh, ah vâng”
“ Với tư cách là một con quỷ.”
-!
Cha mẹ ơi. Dường như con đã tham gia
vào thứ gì đó to lớn rồi.
“ Trà của cậu đây.”
“Vâng, cảm ơn”
Tôi đang ngồi trên ghế sofa và
Himejima-senpai pha trà cho tôi.
Tôi uống nó thật nhanh.
“Ngon quá”
“Ara ara. Cảm ơn cậu.”
Himejima-senpai cười hạnh phúc bằng
cách nói “Ufufu”.
Kiba, Koneko-chan, Rias-senpai và
tôi đang ngồi trên ghế sofa xung quanh bàn.
“Akeno, cậu cũng ngồi xuống đi.”
“Vâng, Hội trưởng.”
Himejima-senpai ngồi xuống cạnh
Rias-senpai.
Rồi mọi người nhìn tôi.
Cái gì thế này…. Tôi bắt đầu cảm
thấy lo lắng khi mà tất cả mọi người trong cái căn phong bé này nhìn tôi như
thế này…
Rồi Rias-senpai nói.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Chúng
tôi đều là quỷ.”
Chị ấy hoàn toàn đi thẳng vào vấn
đề.
“Biểu hiện của cậu chứng tỏ là cậu
không tin những gì mà tôi nói. Vậy thì điều đó không thể giúp gì được. Cậu cũng
đã nhìn thấy cái gã lần trước chứ?”
Cô ấy nói đúng.
Nếu đó không phải là một giấc mơ thì
tôi đã thấy nó.
“Đó là một thiên thần sa ngã. Chúng
là một dạng thiên thần phục chúa, nhưng chúng bị đày xuống địa ngục vì có những
mưu đồ xấu. Chúng cũng là kẻ thù của chúng ta”.
Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nói về
một thiên thần sa ngã.
Như thể chúng tôi đang tham gia vào
một thể loại giả tưởng vậy.
“Chúng ta, quỷ , đã xuất hiện ở trận
chiến với những thiên thần sa ngã từ thời cổ đại. Chúng ta đã chiến đấu để giữ
lấy thế giới ngầm, hay còn được biết đên với cái tên là địa ngục trong thế giới
loài người. Thế giới ngầm được chia làm 2 khu vực một cho quỷ và một cho thiên
thần sa ngã. Loài quỷ đã nhận được hiệp ước với loài người và đã có thêm sự hy
sinh để gia tăng thêm sức mạnh. Còn thiên thần sa ngã mặt khác đã kiểm soát con
người để có giới hạn quỷ dữ. Ở điểm này thì thiên thần xuất hiện để phá hủy
cuộc đua tranh trong cuộc Chỉ đạo của Chúa, việc đó tạo ra 3 lực lượng. Việc đó
đã tiếp tục từ thời cổ đại cho đến bây giờ.”
“Không không, Senpai. Câu truyện
kiểu đó thật khó để cho một học sinh bình thường như em có thể hiểu. Đó có phải
là những điều mà một thành viên CLB nghiên cứu những điều huyền bí phải làm
không ạ?”
Vậy cuộc hội thoại này cũng là hoạt
động của nhóm sao.
“CLB nghiên cứu những điều huyền bí
chỉ là ngụy trang. Đó là thú vui của tôi. Nó cũng là nơi họp của những con quỷ
như chúng ta.”
… Đợi đã, đây là một phần của hoạt
động phải không?
“Amano Yuuma”
Nghe cái tên đó, tôi mở to mắt trong
choáng váng.
Cô nghe thấy cái tên đó ở đâu?
“Ngày hôm đó cậu có hẹn hò với Amano
Yuuma phải không?”
“Nếu mà chị đang đùa thì làm ơn dừng
lại được không em không muốn nói về chuyện này ở đây.”
Có một chút bực tức trong giọng của
tôi.
Bởi vì cái chủ đề này giống như một
điều cấm kỵ với tôi bây giờ.
Khi tôi nói về nó trước đây. Không
ai tin tưởng tôi, và không ai nhớ đến cô ấy.
Mọi người nói đó chỉ là một giấc mơ.
Đó chỉ là sự tưởng tượng của tôi. Không ai tin tôi và không ai nhớ đến sự tồn
tại của cô ấy.
Em không biết chị nghe thấy câu
truyện này ở đâu nhưng em sẽ không chấp nhận nếu chị nói rằng đó chỉ là sự kỳ
bý. Thay vì như thế em sẽ nổi điên lên đấy.
“Cô ta thật sự tồn tại.”
Rias-senpai nói rõ ràng.
“Vậy thì chứng tỏ rằng cô ta đã xóa
bỏ tất cả bằng chứng xung quanh cậu rồi.”
Rias-senpai bấm ngón tay, và
Himejima-senpai mang những bức ảnh ra.
Tôi đã cứng họng sau khi nhìn những
bức ảnh đó.
“Đây là cô ấy phải không? Amano
Yuuma-chan.”
Đúng vậy, người trong bức ảnh này
chính là bạn gái của tôi, người mà tôi không thể tìm ra.
Tôi cũng đã chụp một vài bức hình
của cô ấy trong điện thoại của tôi nhưng nó đã biến mất.
Bức ảnh này rõ ràng là cô ấy, và có
một đôi cánh đen mọc ra sau lưng cô ấy.
“Cô gái này… không, thiên thần sa
ngã này. Cô ấy cũng giống kiểu như kẻ đã tấn công cậu tối hôm qua.”
… Một thiên thần sa ngã? Yuuma-chan
là một thiên thần sa ngã sao?
Rias-senpai tiếp tục.
“Thiên thần sa ngã này đến đây theo
một bản hợp đồng để đạt được một mục tiêu. Sau khi cô ta hoàn thành nó, cô ta
sẽ xoá mọi bằng chứng về cô ta”.
“Mục tiêu?”
“Đúng vậy, giết cậu.”
-!
Cái quái gì vậy!
“T-Tại sao cô ấy phải giết em.”
“Bình tĩnh. Nó không giúp được gì
đâu…. Không, cậu chỉ không may thôi. Có nhiều người sở hữu không bị giết chết.”
“Ý chị là gì, không may sao?”
Có phải là chị ấy vừa nói mình vừa
không may bị giết bởi Yuuma-chan hôm đó không?
Huh…?
Bị giết? Nhưng tôi vẫn còn sống? Tôi
vẫn còn ở đây.
“Ngày hôm đó, cậu có hẹn với cô ta
và đi đến công viên, nơi cậu bị giết chết bởi Ngọn thương ánh sáng.”
“Nhưng em vẫn sống đây mà. Hơn nữa
tại sao em lại là mục tiêu?”
Đúng vậy. Chẳng có lý do nào để tôi
trở thành mục tiêu cho cô ta cả.
Tại sao tôi lại là mục tiêu của các
thiên thần sa ngã?
“Lý do mà cô ta tiếp cận cậu là để
cô ta có thể kiểm tra nếu có một sự nguy hiểm bên trong cậu. Cô ta sẽ nhận được
một sự phản hồi yếu từ đó. Đó là lý do cô ta bỏ một khoảng thời gian để kiểm
tra cậu. Khi cô ta chứng thực nó. Rằng cậu là một chủ sở hữu Sacred Gear.”
Sacred Gear.
Tôi có gì quen thuộc với cái từ đó.
“Xin lỗi nhé, nhưng ngươi là một mối
đe dọa đối với chúng ta, nên chúng ta đã quyết định trừ khử ngươi. Nếu ngươi
cảm thấy tức giận thì hãy câm ghét Chúa vì đã giao Sacred Gear cho ngươi.”
Đó là những gì mà Yuuma-chan đã nói
lúc đó.
Vậy là có Sacred Gear bên trong cơ
thể tôi sao…?
Rồi Kiba nói:
“Sacred Gear là một năng lượng khác
thường mà được ban cho người được chọn. Ví dụ, đa số tên của những người được
lưu trong lịch sử đều có Sacred Gear. Họ dùng Sacred Gear để ghi tên mình vào
lịch sử.”
“Hiện tại, có những người sở hữu
Sacred Gear trong cơ thể họ. Cậu có biết những người nắm vận mệnh của cả thế
giới không? Đa số họ đều sở hữu Sacred Gear.”
Himejima-senpai tiếp tục nói sau
Kiba.
Rias-senpai tiếp tục giải thích.
“Đa số Sacred Gears có chức năng mà
chỉ có thể sử dụng ở xã hội loài người. Nhưng có những Sacred Gears đặc biệt có
tác động đến chúng ta. Loài quỷ và thiên thần sa ngã. Issei giơ tay lên.”
“Eh? Em phải giơ tay sao? Tại sao
vậy?”
“Làm vậy mau lên.”
Rias-senpai giục tôi làm.
Nên tôi giơ tay trái lên.
“Nhắm mắt vào và hãy tưởng tượng thứ
mạnh nhất mà cậu có thể tưởng tượng được.”
“Thứ mạnh nhất….? Goku trong Dragon
Ball…?”
“Vậy tưởng tượng nó đi, và tưởng
tượng đến lúc người đó trông khỏe mạnh nhất.”
…..
Tôi tưởng tượng ra Goku khi bắn
kamekameha.
Có đúng không nhỉ?
“Hạ thấp tay xuống rồi đứng dậy.”
Tôi bỏ tay xuống và đứng dậy khỏi
ghế sofa.
“Giờ bắt trước giáng người đó. Cậu
phải tượng tượng thật mạnh mẽ, được không? Cậu không được lùi lại.”
Chết rồi.
Có nhiều người xung quanh mà tôi
phải bắt trước động tác Kamekameha của Goku vào cái tuổi này.
Xấu hổ quá.
Kể cả mình có nhắm mắt không có
nghĩa là không ai cười mình.
“Làm đi mau lên.”
Rias-senpai giục tôi lần nữa.
OOOOi! Chị có nghiêm túc không! Em
có cần thiết phải làm thế không.
Khỉ thật! Vậy được rồi! Đây là lần
đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Hyoudou Issei bắn chưởng Kamekameha.
“Kamekameha!”
Tôi đã nói thế khi chắp hai tay vào
và đẩy lên đằng trước, đây là dáng Kamekameha.
Giờ. Mở mắt ra. Trong tư thế này sẽ
được nạp đầy với năng lượng của quỷ, Sacred Gears sẽ xuất hiện dễ dàng hơn
Tôi mở mắt ra như lời Rias-senpai đã
bảo.
Flash!
Tay trái tôi đỏ rực.
Cái gì thế này!
Cái gì đây? Cái gì đây?
Tôi sẽ bắn Kamekameha sao?
Ánh sáng xuất hiện và bao trùm lấy
cánh tay tôi.
Sau khi ánh sáng biến mất, tay trái
tôi được bọc bởi một cái bao tay màu đỏ.
Nó được trang bị với một vẻ sáng
bóng. Nó giống như một đồ cosplay thật vậy.
Một phần bao lấy tay tôi có một viên
ngọc được gắn vào trong đó.
Thật ra nó giống một viên ngọc hơn
là một viên đá quý.
“Cái quái gì đây?”
Tôi hét lên. Tôi thật sự shock.
Thật sự đây là cái gì vậy? Tôi nghĩ
là tôi đã bắn chưởng kame, nhưng thay vào đó tôi đã có một món đồ ở trên tay
như là Henshin Heroes vậy.
Uahhh, đây là cái gì vậy
“Đây là Sacred Gears và nó thuộc về
cậu. Một khi nó đã xuất hiện, cậu có thể sử dụng nó bất kỳ khi nào cậu muốn.”
-!
Cái bao tay này là Sacred Gears sao?
Eeehhhhhh….
Tôi vẫn không thể tin được. Tôi đã
bắn kame và tôi … tôi.
“Thiên thần sa ngã, Amano Yuuma, đã
nhìn thấy Sacred Gears của cậu như là một hiểm họa vì thế nên đã giết cậu.”
….Vậy là mọi thứ về Yuuma-chan và
Sacred Gears là thật.
Vậy việc tôi bị giết cũng là thật
sao?
Vậy tại sao tôi vẫn còn sống??
“Cậu đã gọi tên tôi trong khi đang ở
giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết. Tôi đã được triệu hồi qua tờ giấy
này.”
Rias-senpai đưa ra một tờ rơi.
Tôi biết tờ giấy này.
Khi tôi đang đứng đợi Yuuma-chan ở
điểm hẹn, một người phát tờ rơi đã đưa nó cho tôi.
Nó là một tờ giấy với một vòng ma
pháp kỳ lạ và một dòng chữ bắt mắt: ”Điều ước của bạn sẽ trở thành hiện thực!”
Nếu tôi nhìn kỹ, vòng tròn phép
thuật đó giống như vòng tròn to giữa nhà.
“Đây là một tờ rơi mà chúng tôi phát
đi. Vòng tròn ma thuật này dùng để triệu hồi chúng tôi. Thời buổi này ít người
vẽ được những vòng tròn này để triệu hồi chúng tôi. Vậy nên chúng tôi phát tờ
rơi này cho những người có thể sẽ triệu hồi quỷ. Vòng tròn này rất dễ sử dụng.
Vào hôm đó, một người thân tín của chúng tôi đã phát những tờ rơi này và cậu đã
nhặt được nó, Issei. Sau khi bị tấn công bởi thiên thần sa ngã cậu đã gọi tên
tôi trước khi bước đến ranh giới cái chết. Ước muốn thật mạnh mẽ của cậu triệu
hồi được tôi. Bình thường thì sẽ là người khác như Akeno sẽ được triệu hồi.”
Lúc bị đâm bởi Ngọn thương ánh sáng
tôi đã có một ước muốn rất mạnh mẽ.
Khi tay tôi ngập máu, cái xuất hiện
trong đầu tôi là màu đỏ.
Lúc đấy tôi đã khao khát có được cô
gái có mái tóc đỏ, đó là Rias Gremory.
Vậy nên người đã xuất hiện vào cuối giấc
mơ – người đã xuất hiện lúc đó chính là Senpai.
“Khi tôi được triệu hồi và nhìn thấy
cậu, tôi biết ngay rằng cậu là một người sở hữu Sacred Gears và cậu bị tấn công
bởi thiên thần sa ngã. Nhưng lúc đó có một vấn đề đó là cậu đang đứng giữa ranh
rới giữa sự sống và cái chết. Không chỉ người mà kể cả quỷ cũng chết bởi mũi
đâm của Ngọn thương ánh sáng. Trong hoàn cảnh đó Issei, tôi đã quyết định cứu
mạng cậu.”
Cứu mạng em?
Vậy Senpai là người đã cứu tôi?
Vậy đó là lý do vì sao mà tôi còn
sống.
“Mặc dù là một con quỷ. Issei, cậu
đã được tái sinh như một con quỷ của tôi. Quân của Rias Gremory. Như là một con
quỷ đầy tớ của tôi.”
PA!
Vào lúc này. Cánh xòe ra từ sau lưng
mọi người xung quanh.
Chúng khác với đôi cánh màu đen của
những thiên thần sa ngã. Cánh của họ như là cánh dơi.
PA!
Và hình như tôi cảm giác thấy có gì
đó sau lưng mình.
Nhìn qua vai, tôi có thể nhìn thấy
cánh cùa mình.
… Chị có nghiêm túc không vậy?
Tôi là một con quỷ? Tôi có còn là
con người nữa không?
“Hãy giới thiệu nào mọi người,
Yuuto”
Kiba mỉm cười với tôi sau khi Rias
gọi tên cậu ta
“Tên tôi là Kiba Yuuto, như cậu đã
biết thì tôi là học sinh năm hai như cậu, Hyoudou Issei-kun tôi cũng là quỷ hân
hạnh được làm quen.”
“Năm nhất…..Toujou koneko. Hân hạnh
được làm quen, tôi cũng là quỷ.”
“Tên tôi là Himejima Akeno, học sinh
năm ba. Tôi cũng là hội phó của CLB nghiên cứu những điều huyền bí. Rất vui
được gặp cậu. Ngay cả khi như thế này thì tôi cũng là quỷ. Ufufu”
Cuối cùng là Rias-senpai.
Chị ấy hất mái tóc đỏ và trả lời rõ
ràng.
“Và tôi là chủ của họ cũng như là
một quỷ của nhà Gremory. Rias Gremory. Gia đình tôi nắm giữ thứ hạng Công Tước.
Hãy hợp tác ăn ý từ hôm nay nhé Issei.”
Dường như tôi đang ở trong một tình
huống không thể nào tưởng tượng nổi.
Post a Comment